Chuyện Nhà Tôi

1 2 3 4 5

MichelAnge

 

 

 

 

Ngày 7 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (14)

Thoạt tiên nhà cháu không nghĩ chúng cháu “nhiều chuyện đủ để ghi lại cho kịp dư âm của Hội Ngộ Houston, Vậy mà đến nay chúng cháu đă qua đủ mười bốn chặng đàng Thánh Giá.

Những mẫu chuyện ấy toàn những chuyện thực đời thường. Nhà cháu mong ghi lại để chia xẻ kinh nghiệm, đế các Bác tài bồi thêm bằng những ư kiến sáng suốt của kẻ ngoài cuộc. Như khúc nhạc mở đầu, mong các Bác góp chung thêm tiếng nói. Xét cho cùng, đấy cũng là mục đích của diễn đàn này .

Khi nghe cô nhà cháu kể chuyện anh chàng S. nào đấy trong hăng, bị vợ bỏ, cứ loay quay với những cô bạn gái mới, như con gà trống ban ngày oai phong trong sân, nhưng tối phải lên chuồng một ḿnh, nhà cháu phán cho một câu:

-“Anh chàng ấy dở th́ thôi á. Bố không tán, chứ Bố mà tán là phải dính.

Cô nhà cháu trả đũa :

-“Kiêu tợn !

-“Máḿ có nhớ lúc Bố quen Máḿ không ?"

-“Sợ muốn chết, ai mà c̣n nhớ.

Như nhiều người khác, trước khi đến lúc tôi nghĩ tới chuyện “rẽ ngă cuộc đời”, cô nhà tôi đă được nhiều người theo đuổi. Đúng ra th́ họ “theo”, nhưng nhiều người vụng về thành ra họ “đuổi” hơn là theo.

Lúc đó tôi nh́n sự việc với một con mắt rất triết lư. Nhưng từ khi quyết định thay đổi “chiều” ơn gọi - Chúa gọi tôi không thưa vâng- tôi muốn gọi và bắt người khác phải thưa vâng .

Không biết có Bác nào tán như nhà cháu không.

Tôi hỏi cô-lúc-bấy-giờ-chưa-là-cô-nhà-tôi:

-“Em có yêu anh không?

Cô ấy nh́n sững con người lạ đời này. Không có trong sách vở. Chưa hề đọc thấy trong truyện kể. Sau này cô ấy kể lại –“Nghe Bố hỏi thế, em sợ muốn chết.

Cô ấy không trả lời. Đúng ra nhà cháu nhớ cô ấy đă trả lời:

-“Bố cho Em một tháng để suy nghĩ.

Nhưng nay hỏi lại, th́ cô nàng bảo: -“Em đâu có trả lời Bố ǵ đâu!

Nhà cháu ngạc nhiên :

-”Em không trả lời th́ làm sao Bố quen em được?

-“Th́ Bố cứ tấn công em vầy vầy này.“ Vưà trả lời “vầy vầy này”, ngón tay cô nhà tôi nhứ nhứ chỉ vào hai má và môi ḿnh, một cách rất là “tiếp thị.

Một tháng lâu nhất trong đời nhà cháu.

Thầm nghĩ đi nghĩ lại, ḿnh không thua bất cứ ai về nhiều phương diện, chỉ cái tội là đă có tí tuổi. Nếu cô ta không nhận ra những điểm mạnh của ḿnh, mà chỉ thấy toàn những điểm yếu th́ sao? Hay là cô ta trong ḷng đă vấn vương ai khác rồi ? Nhà cháu tự ái vặt : -“Không yêu ḿnh th́ tội cho cô nàng biết bao nhiêu ? Ai mà có thể yêu cô ta bằng ḿnh?” Nhà cháu lại c̣n lên mặt cao ngạo nghĩ vẫn vơ :-“Không lấy Bố mà lấy phải anh nào khác phàm phu về, nó đánh cho phù mỏ ra.

Nhà cháu ích kỷ không nghĩ ra được rằng người khác cũng có thể yêu cô nàng đằm thắm như nhà cháu vậy. Trong danh sách, nhà cháu nhớ có cả bác sĩ và kỹ sư. Ôi dào, nhà cháu gay gắt chê thầm trong ḷng: -”Kỹ sư XHCN ấy mà !

Nhưng khi nghĩ tới có một người Bác sĩ trẻ trung bảnh bao giầu có, mà lại cũng Công giáo đạo đức nữa, nhà cháu chột dạ nghĩ: -“Phải chờ một tháng th́ muộn mất.”

Ngay từ hôm sau, nhà cháu dùng những phương pháp thức thời nhất đế quyết thắng:

Ấp chiến lược. Nhà cháu bao bọc cô nhà tôi bằng chính sự hiện diện của ḿnh. Dù sớm nắng chiều mưa hay trưa hè oi ả, lúc nào cùng thấy nhà cháu quanh quẩn bên cô nàng. Khi có kẻ nhà cháu biết chắc tới nhà nàng chỉ để xem mặt nàng, th́ nhà cháu lại càng tỏ ra ḿnh quen thân. Như ngườ́ trong nhà rồi . Dùng chiêu thức này, những tên nằm vùng và cả chính quy ngoài Bắc vào, cũng không thể trà trộn đến gần nàng được. –“Không nên để cho cô nàng bị cám dỗ một cách không cần thiết.” Thiên thần cầm gương lửa canh giữ Vườn Địa đàng gật gù tự nhủ.

Khai Lược giải cá nhân . Đồng thời nhà cháu dần dần nói về những ngôi trường nổi tiếng ḿnh đă học qua : TCV Sao Biển là một. Thực ra, nàng quá biết , Nhưng hằng ngày nhắc lại, theo kiểu nhồi sọ, để nàng không thể nào tơ tưởng so sánh với cái anh Kỹ Sư XHCN kia.

Chiến dịch Phượng Hoàng. Nhà cháu hay t́m cách hỏi về những người nàng biết đă từng để ư đến nàng. Để Thanh lọc, rồi Lùng và Diệt. Nếu biết nhà đối thủ ở đâu, nhà cháu chở nàng đi dạo chơi ngang qua đó. Thỉnh thoảng những kẻ ấy liều mạng cứ xuống thăm nhà nàng, nhà cháu ra tiếp và cho biết nàng đi vắng.

Có kẻ viết thư cho nàng, chữ viết bằng mực tím, rất đẹp. Nhà cháu cùng đọc thư với nàng, cắt nghĩa cho nàng ẩn ư giữa hai hàng chữ. Nàng nói:-“Vậy mà em có biết đâu !”.

Có cả một nhà sư để ư đến nàng, đi vượt biên c̣n viết thư về cho nàng. Nhà cháu vừa bực ḿnh vừa chọc nàng măi chuyện này. Nàng nói :-“Bố hay chứ lây, Người ta để ư đến em chứ em có biết đâu .”

Đi Đà Lạt cùng với bạn gái, anh bồ bạn gái để ư đến nàng mà nàng vờ không biết. Nàng nói -“Lên Đà Lạt xa nhà, thấy nhớ Bố, lúc ấy mới biết đă để ư đến Bố rồi.

Dĩ nhiên có cả bạn thân trong nhóm yêu nàng. Rủ nàng đi chợ Tết. Nhà cháu cũng đi chợ Tết. Khu Chợ Đầm-Bách Hoá NhaTrang ấy mà. Có tí tẹo. Qua lại một chốc là gặp nhau ngay. Thỉnh thoảng lượn qua lượn lại dằn mặt.

Giữa những chuyện như thế xảy ra mà ḿnh không cách nào ngăn cản được, nhà cháu thấy ḿnh không đau tim th́ cũng là lạ.

Chiến dịch Lam-Sơn Hạ Lào. Cuối cùng nhà cháu quyết định công khai hoá việc làm quen của ḿnh. Rầm rộ như chiến dịch Hạ Lào. Khiến cho Ông Bà Ngoại không thể không biết. –“Như một cách đánh thẳng vào hậu cứ, biến hậu cứ địch thành tiền đồn của ta.” Nhà chiến lược Vùng I Chiến thuật tự khen trong đầu .

Nhưng có lẽ cái ch́a khoá quyết định mọi chuyện là cái ư chí của cô nhà cháu. Không phải trái tim. Nàng cho biết :-“Bố cũng không phải là người nổi bật làm Máḿ say đắm. Nhưng những ǵ mà Máḿ tưởng tượng người-ḿnh-có-thể-yêu-được phải có, th́ Bố lại có. Cho nên nếu nói “không” th́ thấy tiêng tiếc.

Nhà cháu khiêm nhượng:

-“Nghĩ lại, điều Bố có mà Màḿ đánh giá cao, không phải do Bố tự có mà là do Chủng Viện giáo dục mang lại cho Bố.

Cô nhà cháu nhận ra cái vờ vĩnh :

-“Không biết các Cha các Bác khác có nổ như Bố không ?

-“Bố chỉ nổ với em thôi . Để em thấy qúy Bố mà đừng coi thường.

 

Băo cấp 12

Trong thời gian năm năm chờ bảo lănh cô nàng, nhà cháu vẫn đang phụ trách việc tập hát cho một ca đoàn. Ca đoàn ban đầu gồm toàn thanh niên nam nữ độc thân, sau bảy tám năm, hầu hết họ đă lập gia đ́nh. Chỉ c̣n một cô, hồi mới vào Ca đoàn th́ c̣n bé, nhưng lúc cô nhà tôi qua th́ đă nhớn. Một buổi đầu tháng Mười ca đoàn ăn mừng Bổn Mạng Têrêxa, cô ấy ngồi bên tôi cười nói vui vẻ, lại c̣n đập vai tôi trong lúc thích chí .

Lạy Chúa tôi, thế là có chuyện các Bác ạ . Cô nhà cháu về giảng cho cháu một bài, từ nữa đêm cho đến rạng sáng hôm sau. Cô nhà cháu hung dữ lắm, như quân Dudêu, không cho cháu nói lấy được một tiếng nào. Từ hồi quen nhau cho đến lúc ấy, nhà cháu không thể nào ngờ được rằng cô nàng có thể nói dai và dài như thế.

Cái khổ là cô nhà cháu không nói dở. Có đầu đề, thân bài, kết luận hẳn hoi.

Sau này nhà cháu trách:

-“Máḿ cũng quá lắm. Chỉ tưởng tượng ra rồi to họng mà la Bố.

-“Cho Bố chừa.

-“Nói hay chứ lây ! Có cái ǵ đâu mà chừa ?

Cô nhà tôi vẫn ương ngạnh :

-“Th́ nói cho Bố biết mà tránh.

Tôi chưa thấy ông Cảnh sát nào lạ đời viết giấy phạt một người chưa phạm lỗi. Như cô nhà tôi.

 

 

Ngày 8 tháng 10 năm 2004

Chuyện Nhà tôi (15)

Phạt khi chưa phạm lỗi chỉ là một cách kiên cường bảo vệ t́nh yêu của ḿnh. Đi sau cô nhà tôi, nước Mỹ bắt chước chiến thuật này với cuộc chiến phủ đầu pre-emptive war. Ư nhà cháu muốn nói, nàng chỉ muốn nhà cháu yêu chỉ ḿnh nàng mà thôi. Nhà toán học nhéo tai tôi và phát biểu định đề:

-“Nhớ đấy nhá. Một và chỉ một.

Nhiều bữa to nhỏ bên nhau, cô nhà tôi hay hỏi :

-“Tại sao Bố lại yêu em mà không yêu ai khác?

Một câu hỏi thật khó trả lời. Nhiều đêm giật ḿnh thức giấc giữa khuya khó ngủ lại, nh́n cô nhà tôi ngủ ngon lành, nhà cháu cũng không định ra được lư do rơ rệt. Cô nàng co quắp, kẹp lấy chân tôi, c̣n tay th́ tḥ vào dưới lần áo đặt ngay trên ngực chổ trái tim.

Nhà cháu phân trần :

-“Máḿ để tay chổ đó, Bố hồi hộp, tim khó chịu, và khó ngủ lắm.

Cô nhà tôi nhỏng nhẽo :

-“Người Bố ấm. Em thích để tay đụng vào người Bố. Hồi nhỏ xíu ngủ với Ông Ngoại, em hay co người rúc vào nách Ông như thế này. Ông hay xoa lưng cho em. Bố bóp lưng cho Em đi.

-“Để th́ để, nhưng em phải để tay dịch ra chổ khác.”

Cô nhà tôi liến láu, úp mở cảnh cáo :

-“Em hay ngủ mớ, nghiến răng. Lỡ để chổ khác, em ngủ say nghiến răng bóp choẹt th́ sao ?

Tính nghịch như vậy mà ngày trước, suưt nữa th́ nàng vào tu với các Sơ Suối Dầu.

-“Tại sao Bố lại yêu em mà không yêu ai khác?

Các Bác đừng tưởng đây là câu hỏi thông thường mà lầm. Hỏi thế là phải trả lời theo ư nàng mong đợi, chứ không phải nàng hỏi ư mà nhà cháu tự do phát biểu.

Đó là một cái bẫy ghê gớm đang giăng sẵn. Chớ có dại dột so sánh nàng với một ai khác, dù ai đó có thiệt hay không. Nếu muốn chết ngay lập tức th́ các Bác cứ ngây thơ trả lời :

-‘Tại v́ Bố thấy em hiền hơn cô X.. cô Y..

-“Á à. Vậy là Bố trong ḷng nghĩ tới cô ta rồi phải không?

Phải trả lời thành thực, tuyệt đối thành thực, nhưng không nên ngây thơ.

Nhà cháu đưa ra một lư do:

–“Tại v́ Bố thấy em hiền, em đẹp.

Nói xong th́ chấm hết. Đừng so sánh với ai. Nàng không thấy cái tên đứng sau như là vế thứ hai cần thiết cho sự so sánh, nhưng là một đối thủ bằng xương bằng thịt, có sức phá hoại hạnh phúc hiện có trong tay.

Mà thực sự nhà cháu cũng chẳng thể so sánh nàng với ai khác. Nàng là nàng. Duy nhất và độc đáo. Không giống ai. Nhà cháu thêm :

-“Ngay từ lúc đầu tiên gặp Máḿ. Lúc ấy Máḿ mới lớp ... Lớp mấy ? Lớp Chín hay lớp Sáu ?

-“Lớp Chín chứ. Ai mà lớp Sáu.

Nhà cháu tiếp :

-“Ngay từ lúc đầu tiên gặp Máḿ, thấy cặp mắt Máḿ. Bố biết bố đă gặp người định mệnh.

Bác Hoà nói đúng. Có một cái ǵ đó như là định mệnh. Lúc ấy cô nhà tôi nhỏ và mảnh khảnh như c̣, da th́ đen. Nhưng hai mắt th́ to, xanh và đôi lông mi dài, dài lắm, và cong vút. Nh́n vào mặt, chả thấy ǵ, chỉ thấy mắt . Không như các cô bé khác, mỗi khi đi Nhà Thờ thấy tôi th́ chạy tới dành nắm tay. Nàng dửng dưng. Dĩ nhiên tôi chưa bận tâm, mà cũng chả để ư. Sợi chỉ xích thằng chưa thắt nút .

Thỉnh thoảng vui miệng trong bữa cơm tối, nàng hay kể chuyện xưa, kể về những ngườ́ đă có lần để ư đến nàng . Nàng kể nhưng không hề để ư tôi đang nghẹn ngào nuốt cơm. Nhà cháu ghen, các Bác ạ .Ghen quá đi chứ. Các sách Tâm lư hay các nhà phân tâm cho rằng quả là vô lư khi ghen với những người trong qúa khứ. Hơn nữa lúc bấy giờ nhà cháu chưa hề hiện diện trong mắt hay trong ḷng nàng. Vậy mà nhà cháu vẫn ghen. Lần nào cô nhà cháu kể, nhà cháu vẫn thấy ḿnh ghen.

Khi nói cho cô nhà cháu biết điều đó, cô nhà cháu an ủi :

-“Bố ghen làm ǵ. Có ǵ đâu mà. Lúc ấy Màḿ chả hề có một tư ǵ với ai cả. Chắc tại Máḿ nghe lời Bà Ngoại. Ai tới th́ chỉ mời vào nhà ngồi giữa bàn khách mà nói chuyện. Và c̣n khờ lắm. Thấy người ta tới làm quen mà chả biết.

Tôi biết cô nhà tôi thành thật. Lần nào kể, nàng cũng chỉ kể y hệt một chuyện, chẳng thêm chi tiết nào. Mà chuyện nhà nàng và chuyện đi đứng của nàng th́ tôi cũng biết rơ như nàng vậy.

Hơn nữa nhà cháu có môt cái linh cảm tuyệt diệu. Thời gian làm giấy bảo lănh cho cô nhà cháu, hàng tuần đều viết thư về, đóng thành tập được ba tập mỗi tập chừng vài trăm trang. Hôm nào nhà cháu thấy xốn xang trong ḷng, bụng dạ như có lửa đốt, viết thư về hỏi chừng chừng –“Có ai tới “quấy rầy” Máḿ không ?” Y như rằng cô nhà cháu viết thư qua cho biết –“Có sự cố”. Cô nhà cháu phải công nhận và sợ cái tài “đánh hơi” này.

Nhiều lần cô nhà cháu bắt nọn :

-“Em cũng nghe người ta x́ xào Bố có quen với cô W... Bố khôn lắm. Chuyện ǵ qúa khứ của em, em cũng kể hết cho Bố nghe. Mà Bố th́ chẳng bao giờ kể cho Em nghe chuyện của Bố. Bố ghê lắm đấy nhé.

-“Th́ Máḿ biết rồi đấy. Trong làng chuyện ǵ của Bố mà Máḿ chả biết . Có ǵ th́ người ta đă đồn rầm lên rồi. Cần ǵ phải hỏi nữa nọ ?

Cô nhà cháu gặng lại :

-“Nhưng mà có có ǵ không ?

-“Này, lúc ấy ngươi ta c̣n tu nhá ! Chưa có ra mà.

Cho đến nay, nhà cháu đă t́m ra ngọn ngành tại sao lại yêu cô nhà cháu mà không yêu người khác. Chỉ v́ cô nhà cháu lúc ấy hăng say phục vụ Nhà Thờ. Ngoài việc phụ trách đệm đờn, cô nàng c̣n chịu khó chỉ vẻ đờn lại cho các em đi sau, dạy giáo lư. Trong nhà lại siêng năng việc nhà. Một người như thế chắc chắn sẽ là môt người mẹ tốt.

Có lần sư tử Hà Đông hỏi :

-“Nếu cho Bố lựa chọn lại, Bố chọn ai?

Nhà cháu tránh được cái bẫy thứ nhất dễ dàng:

-“Có ai đâu mà chọn...

Nhưng thánh Alêxù thêm vào:

-“Bố sẽ đi tu tiếp.

Nghe nhà cháu nói thế, con sư tử hết Hà Đông, trở thành con mèo con:

-“Tại sao ?

Thánh Alêxù hiển tu hờn dỗi :

-“Nằm với Máḿ, Bố càng công phu sửa soạn th́ Máḿ càng dễ mau ngủ. Th́ đi tu cho rồi chứ làm ǵ nữa !

Cô thánh nữ thủ tiết nhà cháu phân bua :

-“Xin lỗi Bố. Đi làm về mệt qúa. Hễ em đặt ḿnh xuống là hai mắt đă ríu lại rồi.”

Alêxù hậm hực chua chát :

-“Bố không ngờ Bố đang sống với một bà tiên....”

Cô nhà cháu thắc mắc :

-“Ai tiên? Máḿ ?

-“Chứ c̣n ai trồng khoai đất này ?

Nhà cháu ậm ừ cắt nghĩa thêm:

-“Ăn được ngủ được mà !

Cả tuần sau, cái hông nhà cháu vẫn c̣n vết ngắt bầm tím.

 

 



Đọc thêm :

1 2 3 4 5

Xem các bài viết khác trong Lớp Ngôn sứ , Khoá 15 GHHV Đà Lạt Việt Nam.